CHUYỆN CÀ PHÊ – CHUYỆN ĐỜI, CHUYỆN NGƯỜI

CHUYỆN CÀ PHÊ – CHUYỆN ĐỜI, CHUYỆN NGƯỜI

18/11/2018
TIN TỨC
“Nhấp ngụm cà phê - Say mê cả câu chuyện”. Đời người cũng giống như cà phê vậy. Bình thường thì đen đen, đắng đắng, thích thì thêm vài viên đường hoặc sữa sẽ ngọt ngào ngay nhưng vẫn quyện hòa với cái vị đặc trưng vốn có, sao nó thú vị.

 

 Nhấp ngụm cà phê, say mê cả câu chuyện
 

Chuyện đời

Uống cà phê lâu, ta nhận ra cuộc đời bỗng nhiên gói gọn trong một tách cà phê. Nó chỉ là một thứ nước màu đen vị đắng mà người ta đã ngẫm ra biết bao nhiêu hương vị của cuộc sống, những chân lý, những yêu thương và cả những kỷ niệm. Có ai uống cà phê mà nhận ra mình đã uống vào những cái hồn ẩm thực. Tâm hồn của người nông dân đã tự tay vun trồng chăm bón. Tâm hồn của người nghệ nhân đã tính toán chính xác cho mỗi mẻ rang cà phê. Tâm hồn của người barista pha chế thành công một tách cà phê tuyệt vời từ mỹ cho đến vị. Cả cái tâm hồn của người lãng khách cô hành thưởng thức. 
Và, cũng có thể ta sẽ lại kết thúc một ngày bằng cà phê, nhưng theo cách trầm tĩnh hơn. Đối với nhiều người, cà phê chưa bao giờ là thứ thuộc về đám đông, vội vàng và gấp gáp. Càng một mình, cà phê càng ngon, càng đen, càng đắng, càng tĩnh. Chỉ trong lặng im, người ta mới gợi dậy và trăn trở những nỗi niềm được giấu kín sau chiếc mặt nạ vui vẻ.

Kể cũng lạ, ai lại thích đắng bao giờ? Dù sao thì, rượu cho nỗi đau, cà phê cho nỗi buồn, mà nỗi buồn thì uống sao cho hết, cho cạn vơi đáy lòng ngay đâu? Vậy thì hãy cứ từ từ mà sống, cà phê sẽ hết đắng và nỗi buồn rồi sẽ dịu lại… Cuộc sống đôi khi cũng vui như ta khuấy thìa, nghe tiếng lanh canh của chiếc muỗng chạm vào cốc, cà phê đâu chỉ là để uống và nỗi buồn đâu phải chỉ để quên.

Chuyện người

Tình đầu khó phai cũng như hương vị cà phê đầu tiên vẫn đọng mãi trong trái tim. Nhiều cặp đôi mới yêu chỉ thích cà phê đen thôi. Những giọt cà phê đen từ phin rơi nhỏ giọt, rất chậm, rất lâu, ngay cả lúc người ấy rót cà phê, khuấy tan đường vào trong ly đá cũng chậm như vậy mà sao thời gian cạnh bên nhau lại trôi nhanh đến thế. Nhìn những giọt cà phê nâu đen len lỏi vào giữa những viên đá lạnh, tưởng chừng cảm giác con đường của họ đi rồi cũng vất vả và cheo leo như thế!

Yêu một người cũng giống yêu một hương vị cà phê. Có thể chúng ta dành rất ít thời gian trong giai đoạn thích, khám phá tìm hiểu nhau. Nhưng cả tình yêu và cà phê, đều cần thời gian để trải nghiệm, để cảm thấu được nhau, để dung hòa những khác biệt, những mới lạ trở thành một phần thiết yếu của cuộc sống.
Tình yêu dẫu có muôn vàn cung bậc cảm xúc nhưng sau cùng vẫn là dư vị ngọt ngào của hạnh phúc lứa đôi. Tình yêu cũng dễ khiến đôi mắt của người ta long lanh như say một thứ men quá đỗi ngọt ngào, nhưng say cái gì thì chỉ có hai người mới cảm nhận được.
Cà phê tuy chỉ có một vị đắng thôi nhưng cũng đem lại cho người thưởng thức muôn vàn những xúc cảm, từ những làn hương đầu tiên đến giọt cà phê cuối cùng đọng lại trên đầu lưỡi, từ phấn chấn bừng hứng khởi, đến lâng lâng hay thậm chí thăng hoa khi chất “gây nghiện” thấm đẫm người thưởng vị. 
Bởi thế mới nói, cà phê không sặc sỡ để gây sự chú ý, không ngọt ngào để xu nịnh cảm xúc, mà nó tồn tại để mang lại cho chúng ta một kho tàng cần khám phá, một người dẫn lối để đi đến sự thanh tĩnh trong tâm hồn.
Sưu tầm

Facebook